HOT...........Cùng Phang em này nào .....
Phim Sex Tháng 2
GocViet.SexTgem.Com
Tip:Bạn Hãy Sử dụngUcwebđể download file tốt nhất!
Xem hướng dẫn
Danh mục chính
Thư viện truyện cho mobile. truyện kiếm hiệp,truyện cổ tích, truyện tiếu lâm
Truyện ngắn
Thời gian trôi qua, khi chị tôi bắt đầu nói chuyện lại với tôi thì chỉ toàn những lời trách móc thậm tệ. Tôi chủ động bước vào buồng ngủ của chị, chị xoay lưng quay mặt vào tường.
-Chị! Chị còn giận em hả?
-Ai dám giận mấy người. Giận để bị tố giác đưa ra chỗ chết à… Ừ chết, cũng được… nhưng chết một cách phi lý, phi nghĩa mới tức chớ… Thỉnh thoảng má tôi cũng nhìn tôi thở dài rồi ngăn chị: “Thôi con, mía sâu có đốt, nhà dột có nơi, em nó lỡ lầm nông nỗi, con tha cho em!” Nhưng luôn luôn cuộc nói chuyện giữa tôi với chị dừng ở những câu nói đó, phần đầu chị trách móc tôi còn phần sau trách móc cuộc đời. Rồi chị tôi lại ôm mặt khóc, má tôi lại ngồi ôm con gái, dỗ như dỗ vong suốt ngày. Có những lời trách móc làm ta đau lòng nhưng qua đêm thì ta cũng quên ngay, cũng có những lời trách móc như ngọn gió lồng réo trong lồng ngực ta mấy mươi năm mà vẫn còn y nguyên sức mạnh như ngày đầu. Linh vũ thứ ba tua tủa những cái móc bén nhọn, nó cắn rách tâm hồn ta từng chút một, là những lời dèm chê trách móc, những giọt nước mắt như vậy đó”…
Có lần tôi hỏi thật chị: Ngoài mối tình đơn phương tuyệt vọng với anh Lê, có khi nào chị nghĩ tới một người đàn ông khác không? Chị khe khẽ: Có chứ, một trung tá chuyển nghành hẳn hoi, anh ấy cũng dân sửa máy như em… Chị nhìn về phía phố xá, ánh mắt buồn rười rượi, xa xôi khi kể lại chuyện của mình, chị nói “Đây không phải là chuyện tình”:
Người ta gọi anh ấy là Châu La Ve, Châu La De vì đêm nào anh ấy cũng “nốc” hai chai bia rồi lăn ra ngủ, sau thì lại gọi là Châu Nhang Khói vì suốt đêm cứ lui cui đi thắp nhang cho mấy cái miếu nhỏ tự làm trên sân thượng. “Anh ấy cũng có nỗi lòng nặng trĩu của mình, lỗi lầm trong chiến tranh ấy mà, chị nghe kể anh ấy đã “nướng” sạch trung đội của mình vì một mệnh lệnh sai lầm, cũng do một phần lỗi của anh lính chấm toạ độ cho pháo bị sai, nhưng anh ấy nhận lỗi hết về phía mình. Cứ ngỡ chia sẻ lỗi lầm sẽ vơi nhẹ, ai biết là nó cứ nặng nề thêm hơn.
Đêm ấy, anh lên đây sửa máy, mưa, trời mưa như trút nước không chịu dừng, chị đành để anh ấy ở lại. Chuyện đàn ông đàn bà ở chung một phòng giữa trời giữa đất thế này sao tránh được chuyện đó.
… Người đàn bà vặn nhỏ cây đèn dầu rồi ngồi tắm bên kia bức màn vải, ngoài trời mưa vẫn như trút nước, không ra ngoài được đành phải ngồi tắm trong nhà như vậy, mà chuyện tắm táp ở đây cũng đơn giản, chỉ hết một can nước là xong. “Anh nằm xoay mặt vô vách cho em tắm”, Người đàn bà rất khó khăn để có được cái cách xếp đặt như vậy.
Tiếng nước chảy, tiếng kì cọ vào da thịt làm cho người đàn ông không sao nhắm mắt được, mà nhắm mắt cũng thấy những đường cong ấy, bóng người đàn bà ngồi tắm in sờ sờ trên vách, mà nhắm mắt cũng nghe cái mùi ấy, cách mấy bước chân làm sao không nghe mùi da thịt cho được. Người đàn ông xoay người lại. Nằm ngắm, khẽ hít sâu vài hơi thơm tho mùi đàn bà, ngồi ngắm, căng ngực hết cỡ để cho mùi đàn bà thấm đẫm vào người mình, rồi người đàn ông đứng dậy đờ đẫn, đứng dậy mụ mị đầu óc, mê mê dại dại, thèm khát dâng lên tột cùng. Người đàn ông bước tới sau bức màn vải. Bóng họ nhoè vào nhau, họ quyện vào nhau ngay trên nền nhà. Nhưng đang nửa chừng thì người đàn bà đột ngột bật dậy. “Sao vậy em?” Trả lời câu hỏi ấy là tiếng khóc thút thít, chỉ có tiếng khóc và sau đó là tiếng thở dài của người đàn ông, lắng nghe tiếng thở dài của chính mình làm cho cơ thể người đàn ông co lại, rúm lại đến lạnh lẽo, đến đột ngột giá băng.
Họ ngồi với nhau suốt đêm ấy.
“Anh chị đã kể hết cho nhau nghe những vết thương trong lòng của mình. Cuối cùng anh chị xin được coi nhau như là bạn thân, chị không thể dối lòng mình được”.
Sau ngày chuyển nghành, không còn bị cuốn đi, không còn bị ràng buộc bởi quyền lợi, danh vọng gì nữa, càng đối diện với chính mình anh càng bị ám ảnh nặng nề. Trên sân thượng nhà mình, anh ấy làm hàng chục ngôi miếu nhỏ, khói nhang nghi ngút suốt ngày, cứ lẩn thẩn ra ra vào vào hết đốt nhang lại đứng nhìn đăm đăm lên trời xanh, miệng lầm bầm điều gì đó không ai hiểu được. Người ta nói: “Cha nội Châu Nhang Khói bị ma ám”. “Chị còn nghe người ta nói anh ấy đã dùng dao lam rạch nát da thịt mình hàng đêm”…
Khi kể đến đây, tôi và chị cùng thở ra một lúc. “Chị và anh ấy cùng một loại bệnh nên không ai chữa cho ai được.” Chị lại nói một cách nghiêm trọng rồi phẩy tay ra hiệu cho tôi đừng nhắc chuyện này nữa.

Tôi thấy quyển nhật ký của chị thật đặc biệt vì phần hồi ký lại nặng hơn rất nhiều:
Lúc bấy giờ tạp chí Biển Đen của ba tôi và ba anh Lê đã bị “đóng cửa”, một vài người bạn thân của họ bị bắt.
…- Điều gì lâu dài hơn cả một kí ức?
-Vết thương chiến tranh…
-Chính nghĩa giải phóng dân tộc sẽ làm phá sản mọi âm mưu, mọi cục diện…
-Điều gì chi phối con người hơn hết thảy, tình yêu hay lý tưởng?
-Tùy người…
Ba tôi và ba anh Lê dạo này hay ngồi với nhau hơn, họ nói chuyện thâu đêm, những câu nói kiểu nghiêm túc, nghiêm trọng như vậy tôi chỉ nghe lóm những khi thay nước bình trà hoặc núp sau tấm rèm dỏng tai lên. Thật tình tôi nghe mà chưa hiểu gì cả. Sau này, tôi cũng không giải thích được tại sao ba tôi lại suốt ngày ngồi nhìn bức tường trắng, rồi mù hai mắt luôn. Lúc này, chị tôi đã “thoát ly”, sau cuộc “biểu tình ngồi” với ni sư và phụ nữ ở ngay trước cổng Chi khu; đề phòng chị bị bắt, ba tôi và ba anh Lê đã lo cho chị đi ngay trong đêm. Nghe nói chị tham gia một đội y tá cứu thương đi hết chiến trường này đến chiến trường khác. Tôi hiểu ý nghĩa của chuyện chị ra đi và cả khát khao cháy bỏng muốn được gần anh Lê của chị, dù chị đang ở bên này chiến trường. Lý do thứ hai này không nói ra được nhưng mạnh mẽ thúc giục đưa bước chân chị tôi ra chiến trường. Khi người ta yêu, điều không tưởng nhất cũng có thể xảy ra.
Mùa hè đỏ lửa 1972, tin báo tử đưa về vào một buổi sớm. Chị tôi không có mặt trong đám tang ghê rợn đó. Người ta kể với nhau: Trong quan tài của anh Lê là rất nhiều túi ni-lon nhỏ màu đen, mỗi túi chứa một ít thịt da tay chân phèo phổi óc não xương gân gom lượm vội vã trên chiến trường. Trời hôm ấy mưa tầm tã, nước trong huyệt ứ lên, tát kiểu gì cũng không cạn, cuối cùng, người ta quyết định cử hai người đàn ông to lớn đứng ở hai đầu quan tài cho quan tài chìm xuống dễ lấp đất. Cũng thật khó khăn, chiếc quan tài cứ như bơi nổi trong vũng nước, lúc chỏng đầu này lúc chỏng đầu kia, hai người đàn ông quơ tay liên tục để khỏi té nhào. Xẻng đất đầu tiên vừa phủ rào rào lên nắp quan tài, ba anh Lê đột ngột rú lên rồi băng chạy như một người điên, mọi người rượt theo sợ ông quá đau buồn mà không kiểm soát được mình. Đó là đám tang hoảng loạn nhất từ xưa đến nay ở quê tôi.
Ngay sau đó mấy tháng, tin dữ lại đến với gia đình tôi: Chị tôi bị một toán lính Mỹ bắt được và hiếp cho đến chết. Cái giá cho việc muốn lấy được xác chị là hai đồng chí đồng đội của chị vĩnh viễn nằm xuống. Xác chị bị chúng gài mìn. Chúng khiên cả ba cái xác nữ Việt cộng còng queo bầm dập máu me ấy về đặt ở đầu chợ quận để cảnh cáo mọi người. Ai khóc lóc chửi bới đều bị ghi vào hồ sơ theo dõi của lực lượng đeo kính đen. Một cuộc biểu tình lớn đã nổ ra. Rồi bố ráp. Rồi những tiếng còi cảnh sát, tiếng súng nổ lảnh lói giữa những đêm khuya. Ba tôi cụp đầu quá gối, ngồi im như tượng, ngồi đó mà người đã chết rồi. Đó là những ngày kinh hoàng nhất từ xưa đến nay của khu quận lỵ.
Thời gian ấy trở về sau, tôi rất sợ túi đen, mỗi lần thấy cái túi đen đâu đó là tim tôi như ngừng đập, tôi ngộp thở, rồi thấy chờn vờn bóng ma của chị tôi và anh Lê trước mặt. Tôi ù té chạy như một con rồ dù giữa chốn đông người hay nơi hoang vắng.
Ngọn gió thứ tư này, linh vũ thứ tư này mang những chiếc vòi bạch tuộc trong suốt, có sức mạnh ghê gớm, nó siết quấn vào tim tôi, những ngọn roi đau điếng từng đêm, trước khi nó ăn tâm hồn tôi nó làm tôi sợ hãi tột độ, muốn hét lên nhưng chỉ ú ớ, âm thanh không có ý nghĩa gì lúc này; tôi muốn chạy trốn nhưng chạy đâu rồi cũng phải đối diện vì các ngỏ lối trong cơn sợ hãi chỉ là những đường tròn khép kín; tôi muốn che mắt lại nhưng khốn nạn là con người ta lúc ấy lại thấy bằng con mắt bên trong, lại phải thấy những chớp loé ánh sáng, hình ảnh tử thi khòng khoèo bầm dập, nát bấy rùng rợn. Tôi buộc tội mình đã giết chết chị tôi và anh Lê.
Linh vũ thứ năm bức não thân và tâm hơn mọi thứ vì nó làm ta hoảng loạn, nửa mê nửa tỉnh, nửa thực nửa hư. AƯo giác. Ngọn gió ảo giác.
Ngay lúc chiến tranh chấm dứt, đất nước đã được thống nhất, tôi đã tốt nghiệp ra trường mà vẫn còn lẫn lộn cả hình ảnh má tôi với chị tôi, hình ảnh của ba anh Lê với anh Lê. Tôi thấy họ là hét lên ngất xỉu tại chỗ. Trầm trọng hơn nữa sau này, nghe tiếng gào rít của gió mưa trong đêm tôi phải bịt tai lại, phải nhét cả bông gòn vào tai, phải trùm kín mền, phải co rúm người lại vì tôi nghĩ đó là tiếng nguyền rủa của anh Lê và chị tôi. Nhưng càng trùm kín tôi lại càng nghe họ rõ hơn. Tôi đã bị buộc ràng rịt vào lỗi lầm ghê gớm mà tôi đã tạo ra.
Đọc đến gần cuối quyển nhật kí tôi mới hiểu ngọn gió thứ sáu là gì, linh vũ này tên là Lạc, là những ngọn gió nồm mát rượi, là sự hoá giải, là an nhiên tự tại, tức thân tâm luôn nhẹ tênh, đã qua hết mọi đớn đau dằn vặt, là ngọn gió chị hy vọng đến “nhỏ máu mắt”, là ngọn gió chị mơ hồ muốn vươn đến; bàn tay chị, tâm hồn chị luôn chới với nhưng không chạm được.
…“ Linh vũ thứ sáu luôn ở thật xa ngoài tầm mắt, tầm tay với của tôi. Nhiều đêm, tôi thấy mắt mình nhỏ ra những giọt máu bầm nâu, những giọt máu không còn hồng tươi nữa. Tôi chạy đến Ngọn gió nồm ấy bằng những bước chân chới với trong mơ của mình, bằng sức lực tàn hơi có thật của mình, nhưng rồi tôi càng bước đến con linh vũ này càng rời xa, nó như một thứ đường chân trời an lạc mà con người tu trọn kiếp vẫn chưa chạm được”.
Khát khao mà không bao giờ đạt tới cũng hành hạ con người không thua kém những dằn vặt, dày vò khác. Tội nghiệp chị! Hy vọng giờ chỉ là vô vọng, chị không còn sống được đến ngày chạm ngọn gió thứ sáu, ngọn gió thanh thản mát mẻ, ngọn gió không mang trên mình nó xác chết hay bất cứ một câu hỏi dằn xé nào nữa, ngọn gió sẽ không còn gọi tên chị là “Tội Lỗi” nữa, không réo gào hành hạ trong những đêm trắng triền miên nữa. Thật khó mà chạm được ngọn gió thứ sáu, vì như chị đã viết lại giọng nói của gió, lời nói của gió trong quyển nhật kí, những trang viết không bao giờ còn khép lại được với tôi:
9 tháng 3
“Hỡi Tội lỗi! Mi sẽ mãi là mặt đỏ, lòng đen. Mi sẽ chín rục sự khám phá sau cùng trong mệt nhọc, mệt mỏi, trong chán ngán cuộc sống chính mình. Khám phá gì ư? Vô vọng. Tội lỗi. Nan y. Người đời có thể rộng lượng tha thứ cho mi, còn mi thì không. Mi không thể vừa là bệnh nhân vừa là bác sĩ điều trị chứng nan y đó. Cái gì dành riêng cho tội lỗi? Sống mòn sống mỏi. Chết mòn chết mỏi. Chết không nhắm mắt được… Hú… huuu… uuu… ù ù… ù… Rít ri… iii… uuu… uuu…”
Tôi chôn quyển nhật ký lại trên đồi Khí Tượng, rồi lầm rầm khấn vái, thành tâm cầu mong: Ở thế giới bên kia, chị thật sự sống trong ngọn gió thứ sáu, cầu mong cho sóng yên biển lặng trong lòng chị mãi mãi! Không thể tin được, kể từ lúc ấy, tôi bắt đầu nghe được những âm thanh rất lạ từ xa vọng lại, có lẽ là… sóng hạ âm.

Dưới chân núi Tà Cú, 3/ 2008
N.H


XtGem.com GocViet.Hexat.com
watch sexy videos at nza-vids!
Ads
Thống kê

Hình sex ola

Hình sex

Truyện sex