HOT...........Cùng Phang em này nào .....
Phim Sex Tháng 2
GocViet.SexTgem.Com
Tip:Bạn Hãy Sử dụngUcwebđể download file tốt nhất!
Xem hướng dẫn
Danh mục chính
Thư viện truyện cho mobile. truyện kiếm hiệp,truyện cổ tích, truyện tiếu lâm
Truyện ngắn
Mà ghiền thật chứ chả chơi! Những lần nói chuyện trên trời dưới đất đã thành sự cần thiết với họ. Chỉ cần sau tiếng hello của nhau là cả hai đều thấy lòng nao nao. Rồi chàng và nàng thay phiên nhau nói. Đề tài dĩ nhiên toàn những mẩu chuyện lãng xẹt mà chỉ có những người như họ mới thấy đáng yêu - như trăm ngàn câu chuyện đã có giữa trăm ngàn cặp tình nhân. Có lúc bí đề tài chàng bèn đọc một bài thơ mới làm. Sau thấy thơ còn ngắn không đủ đã, chàng bèn đọc truyện ngắn mới viết. Nàng nghe, thỉnh thoảng... góp ý kiến. Chàng đồng ý thì câu chuyện tiếp tục, còn không đồng ý thì cả hai cùng bàn cãi. Say sưa bàn cãi đến độ quên hẳn tiền long distance từ Cali đến Dallas phải trả sòng phẳng chứ không thể thương lượng hay bàn cãi được. Chưa hết! Lâu lâu nàng còn rủ chàng... đánh cờ tướng. Chúa ơi! Những ván cờ tướng rất đáng yêu và rất đáng tiền. Chỉ cần từ con pháo đầu tiên nhúc nhích đến con tướng bay đầu là đủ hết nửa lần nói chuyện. Chỉ nửa lần thôi vì phần còn lại là ho... luận về bàn cờ vừa rồi. Đáng lẽ anh phải đi con xe, đúng ra em phải bỏ mã v.v... Hăng hái nói cho nhau nghe để cuối cùng buông điện thoại xuống là quên hết.
Nếu câu chuyện giữa hai người chỉ vẩn vơ, trên trời dưới đất thì công ty điện thoại đâu thoải mái thu tiền hàng tháng? Cũng phải có gì chứ? Có gì là có gì? Có gì sao được? Đến bây giờ họ vẫn chưa gặp nhau mà. Nhìn vào ai cũng thấy thế, cũng bảo thế. Nhưng đó là mọi người. Họ đâu phải mọi người, họ đâu bảo thế, họ đâu thấy thế? (Nhắc lại đến giờ này họ vẫn chưa gặp nhau làm sao mà thấy?). Nhưng họ đã nói, đã nghe và đã cảm thấy. Cái cảm này chính là cái có gì chỉ riêng họ có mà mọi người không có.
Với chúng ta, điều có gì của họ nhạt thếch, bình thường như những chuyện ấm ớ của các cặp tình nhân. Nhưng với họ, nhất là nàng thì đó là điều không được tiết lộ. Kỳ chết! Chửa gặp nhau, chửa biết mặt mũi của nhau ngang dọc thế nào mà cứ như là... Như thế nào? Chàng tủm tỉm cười, tưởng tượng đến mặt nàng khi nói. Rồi vòng vo tam quốc mãi mới dụ được nàng tiết lộ. Thật ra, việc tiết lộ những cái gọi là có gì của họ đâu có gì quan trọng trong cuộc sống. Nhưng bởi câu chuyện này, bởi truyện ngắn này phải được hoàn tất nên đành phải dụ hai người đồng ý. Chúng ta dụ chàng, chàng dụ nàng. Diễn biến của hai lần dụ đã được hoàn tất. Chàng đã yên tâm không sợ nàng giận. Nàng vui vẻ không sợ xấu hổ và chúng ta lại tiếp tục.
Cái gọi là có gì của họ lẫn lộn vào những câu chuyện ấm ớ, hội tề. Nhưng cả hai đều cố gắng bòn tro, đãi sạn để tìm thấy những cái có gì. Họ ráng tìm cũng như ráng tìm cơ hội để gởi gấm điều gì đó trong các lần đối thoại. Như kể cho nhau nghe vừa ăn tối với món gì. Chàng thở dài rất cải lương.
- Anh lang thang như hồn ma không miếu.
- Sao anh không ăn chung với chủ nhà?
- Phiền lắm em ạ.
- Buồn quá nhỉ...
- Mỗi bữa ăn là một quán. Nhiều lúc nhìn thực đơn anh chẳng biết gọi món gì. Mà có gọi ra, một mình ngồi một bàn, nhìn chung quanh anh thấy mình đúng là mồ côi. Tủi không ăn được...
Nàng bùi ngùi, nói nhỏ.
- Phải chi có em.
- Ừ, phải chi có em thì đỡ biết mấy.
Họ im lặng khi hai cái phải chi được nói đã kéo họ gần lại một cách tự nhiên. Hoặc giả một lần sau khi đánh cờ tướng bằng mồm. Nàng hồn nhiên kể một câu chuyện vui về việc kén rể bằng cờ tướng. Xong, cả hai phá lên cười. Nàng bảo.
- Có một điều trái ngược giữa anh và em.
- Lúc nào?
- Lúc đánh cờ tướng. Em là con gái mà luôn luôn đánh pháo đầu. Còn anh cứ gánh tượng mãi. Đàn ông con trai gì mà yếu xìu.
Chàng cười.
- Tam thập nhi lập. Ngày xưa các cụ bằng anh đã thành người, anh năm nay ba mươi mấy mà vẫn lông bông, đôi lúc nghĩ lại cũng cần phải thủ chứ. Biết đâu chả được vơ...
Nàng cười theo.
- Được sao mà dễ thế. Ít nhất cũng phải qua một màn thi đấu cờ tướng như chuyện em vừa kể...
Chàng suy nghĩ một thoáng rồi bảo.
- Anh cũng có một câu chuyện cờ tướng kén chồng.
- Kể đi anh!
Chàng bắt đầu chế ra câu chuyện.
- Xưa có ông phú hộ Bắc kỳ, người nhân nghĩa nên trời thương cho con cháu đầy đàn. Người nào cũng giỏi giang, thông minh. Đặc biệt là cô con gái út, đã xinh đẹp lại còn dịu dàng. Nhưng cô ta chẳng để ý đến ai cả. Ông phú hộ Bắc kỳ rất thương yêu cô con gái rượu này. Cha con quấn quít bên nhau suốt ngày, có gì cũng san sẻ, cũng dành cho cô út. Ngay cả thú đánh cờ tướng, ông phú hộ cũng truyền cho con. Mỗi ngày là một cuộc cờ giữa hai bố con. Cứ thế đến năm mười tám tuổi, cô út đã là một danh thủ về cờ tướng.
Dù thương con đến đâu cũng có ngày phải gả chồng cho con gái. Năm ấy, ông phú hộ kén rể. Điều kiện không phân biệt sang hèn, chỉ cần đánh với cô út ba ván cờ, nếu thắng hai thì thành rể. Các đấng đàn ông, con trai ùn ùn kéo đến thử sức. Dĩ nhiên bại trận dài dài. Ban đầu thấy con gái thắng, ông cụ cũng khoái. Sau thấy cô út thắng hoài, ông cụ đâm lọ Điệu này nó dám ế vì say men chiến thắng lắm à! Nhưng thương con, ông cụ chưa dám lựa lời để nói. Cuộc thi kén rể do ông cụ bày ra bây giờ lại thành mối lo cho chính ông.
Nửa năm sau vẫn chưa có chàng trai nào đủ sức đánh ván thứ bạ Ông cụ đã rầu rĩ lại càng rầu rĩ. Nhưng cô út hình như say men chiến thắng thật. Cứ tỉnh bơ hạ từng đối thủ và vui vẻ sống.
Nửa năm nữa trôi qua, khách đến dự thi đã thưa dần. Dăm bữa, nửa tháng mới có người ghé đến. Nhưng vẫn là những bại tướng. Ông cụ nản lòng, định hủy cuộc thi nhưng cô út nằng nặc không chịu. Lại còn dọa tự tử nếu ông cụ ép uổng.
Lại nửa năm nữa, khách đến chỉ có hai người. Và thua cả hai. Cái chái dựng lên để làm nơi tranh tài vắng teo, bộ cờ bụi bám đầy. Chả bù với những ngày mới mở cuộc thi, người vào ra tấp nập như trẩy hội. Giành giật, chen lấn nhau để được thử sức trước kẻo lại ôm hận. Chỉ cần nhìn cái chái vắng tênh là ông cụ đủ héo lòng khi hình dung đến đoạn đời cũng vắng tênh, trong tương lai của cô út.
Đang rầu rĩ thì người nhà báo tin có kẻ lỡ đường đến xin trọ. Ông cụ cho mời khách vào. Vừa gặp mặt chàng trai, ông cụ có cảm tình ngaỵ Sau bữa cơm hai người có vẻ tâm đắc lắm. Cuối cùng là chuyện cờ tướng kén rể. Ông cụ gợi ý với chàng trai.
- Cháu biết đánh cờ chứ?
- Có, nhưng xoàng lắm bác ạ.
Ông cụ hơi thất vọng, nhưng cũng khuyên chàng trai nên thử. Dĩ nhiên anh chàng nhận lời để khỏi phụ lòng ông chủ nhà tốt bụng.
Đêm ấy mười sáu, trăng tròn vằng vặc. Mảnh vườn với cái chái trở thành nên thợ Không gian làm nao lòng người. Cô út và chàng trai gặp nhau trong không khí đó.
Sau ván đầu, ông cụ chán nản bỏ đi ngủ. Chàng trai đánh cờ thấp thật. Còn lại hai người, họ đánh thêm ván thứ hai. Bấy giờ câu chuyện đang nói giữa hai người trở nên thân mật, cô út thấy chàng trai thật dễ mến, mà câu chuyện cũng đang đến hồi gay cấn. Cô út thích thú theo dõi từng đoạn đời do anh chàng kể. Và thua là tất nhiên. Thua để đánh thêm ván thứ ba cho câu chuyện được tiếp tục.
Đang ngủ, ông cụ bật dậy khi nghe người nhà báo cáo tình hình. Lần đầu tiên trong vòng hai năm mới có người được đánh ván thứ bạ Ông cụ vội vã chạy ra vườn trong ý nghĩ tràn đầy hy vọng. Chàng trai chỉ nhường cô út ván đầu tiên, hai ván sau sẽ thắng và...
Hình ảnh của đôi trai gái ngồi đối diện nhau trước bàn cờ làm ông cụ hài lòng. Họ xứng đôi quá xá. Rón rén bước vào chái, ông cụ theo dõi ván cờ cuối cùng đã bắt đầu.
Chàng trai bấy giờ đã đưa pháo sang ăn tốt đầu và chiếu tướng cô út. Cô út lui tượng thay vì gánh sĩ lên đỡ. Chàng trai lui con pháo lại một nước. Cô út nhìn chàng trai rất lâu, rồi mỉm cười đưa tượng lên vị trí cũ.
Có chút ngạc nhiên hiện trên mặt chàng trai, rồi chàng ngước lên, bắt gặp ánh mắt cô út với cái cười dịu dàng. Chàng ngẩn ngơ, cô út ngẩn ngợ Họ cùng ngẩn ngơ và quên hẳn những con cờ đang bầy trước mặt.
Phía bên ngoài ông phú hộ Bắc kỳ cũng ngạc nhiên vì nước đi của cô con gái. Nhưng thay vì nhắc con, ông lại nhắc chàng trai với tất cả hy vọng.
- Đi đi cháu, đến lượt cháu rồi đấy.
Hai người trẻ tuổi giật mình. Chàng trai làm đúng như ý ông cụ và cô út. Cầm con pháo nhảy qua con tượng mà cô út vừa đặt xuống và ăn tướng. Bàn cờ kết thúc một cách thoải mái cho ba người, sau gần hai năm không thoải mái của ông phú hộ.
Chàng ngưng lại với câu hỏi, trong tiếng cười của nàng.
- Hay không em?
- Vui quá.
Chàng cười theo.
- Em thấy không? Đàn bà con gái dù có khôn ngoan, thông minh đến đâu đôi lúc cũng chỉ nên đi con tượng.
Bên kia giây nói, nàng đã thôi cười. Im lặng giữa hai người một lúc lâu, rồi nàng bảo.
- Từ nay em sẽ chỉ đi tượng lúc đánh cờ với anh.
Suốt thời gian của hai mươi ba cái bills điện thoại họ đã có rất nhiều dịp để đến thăm nhau. Giáng sinh, lễ Tạ Ơn... Đủ thứ ngày nghỉ, nhưng họ đã không làm. Như đã nói, họ luôn luôn né nhau. Sự thân tình càng ngày càng tăng làm cho ý nghĩ về nhau càng ngày càng đẹp. Dần dà trở thành... lý tưởng.
Trong chàng, nàng là một cô gái dịu dàng, nết na, dễ thương. Một cô gái Việt nam lý tưởng trên đất Mỹ, trong khi mình chả là cái quái gì cả. Mấy năm trời lang thang, trôi nổi với cái nghề bạc bẽo, hữu danh vô bạc là làm báo Việt nam ở Mỹ. Diễn nôm là nghề có tiếng không tiền. Thư ký tòa soạn, rồi tổng thư ký. Trời ơi! Nghe oai dễ sợ. Nhưng chỉ nên nghe thôi chứ đừng gặp. Nản lắm và nản lắm. Gặp nhau để làm gì trong khi cuộc sống tương lai của chàng đen ngòm như màu mực in báo? Thôi, đành phải né vậy. Đành phải đến với nhau qua sự trung gian của hãng điện thoại. Lâu rồi, đời mình cũng qua... Nói cho cùng, chàng hoàn toàn không mang mặc cảm về công việc đang làm tí nào cả. Đôi lúc lại còn hãnh diện nữa là khác. Nhưng đó là đối với cuộc sống hay đối với mọi người chung quanh. Còn với nàng? Chỉ cần hình dung đến người con gái mang tên đó, dịu dàng như thế, hiền ngoan như vậy mà đối diện với cái thằng trôi thân lạc chợ như chàng thì người ta thất vọng biết bao nhiêu? Tội nghiệp biết mấy khi nàng thất vọng... Chàng đột nhiên mang mặc cảm. Bởi thứ mặc cảm kỳ cục đó nên những lần lễ nghỉ chàng đều kiếm cớ không sang Dallas (nơi nàng ở) dù chưa một lần nàng mời đến. Cứ thoái thác trước bằng một lý do nào đó là chắc ăn.
Cũng thế, trong nàng, chàng là một người đàn ông lý tưởng. Chấp nhận đời sống eo hẹp để thực hiện... văn hóa. Chúa ơi! Nếu nàng nhìn thấy cảnh các nhà văn hóa phải cười cầu tài với thân chủ quảng cáo thì đau lòng và thất vọng biết mấy. Chàng đã hy sinh, lang thang khắp chốn để tiếp tục con đường. Lại nữa, qua những lần nói chuyện nàng thấy chàng hiện rõ nét đôn hậu, hiền lành. Ôi! Mẫu người đàn ông Việt nam trên đất Mỹ, trong khi mình chả là cái quái gì. Sang Mỹ từ ngày còn bé ý niệm về quê hương lờ mờ, lúc có lúc không. Học xong, đi làm. Suốt ngày quẩn quanh một chỗ, chẳng biết gì ngoài sách vở. Gặp người từng trải như chàng thì ngại chết. Mình sẽ hiện nguyên hình một cô bé nhà quê lạc lõng trong con đường chàng đã chọn... Và cũng như chàng, nàng chả có tí ti mặc cảm nào cả đối với cuộc sống Mỹ. Công việc tốt, có bố mẹ, gia đình bên cạnh, dễ thương... Một cô gái như vậy có gì phải ngại ngùng khi sống? Nhưng trong cái nhìn về những người làm văn nghệ của nàng quá đẹp nên ngại ngùng là phải. Nàng cũng tìm cách né chàng. Để khỏi làm thất vọng nhau mà.

Bây giờ là mùa xuân thứ hai, họ vẫn đang trong tình trạng né và ghiền. Tội nghiệp chàng, tội nghiệp nàng, tội nghiệp cả những tấm check. Đời đã lắm cảnh tội nghiệp sao ta nỡ để thêm một cảnh tội nghiệp nữa xảy ra cho hai người trong mùa xuân sắp đến. Bởi nếu không ai nói cho họ biết những điều về nhau, họ sẽ kéo dài tình trạng né và ghiền đến tận cuối đời. Đâu ai đành thế? Nên truyện ngắn này phải được viết ra với một hy vọng đẹp như mùa xuân dành cho họ, bằng tất cả sự tin tưởng của chúng tạ Họ sẽ không làm cho nhau thất vọng trong tình yêu. Và bạn, nếu gặp chàng hoặc nàng trong mùa xuân này, hãy an ủi họ rằng.
- Rồi cũng yêu nhau mà!
Hết