HOT...........Cùng Phang em này nào .....
Phim Sex Tháng 2
GocViet.SexTgem.Com
Tip:Bạn Hãy Sử dụngUcwebđể download file tốt nhất!
Xem hướng dẫn
Danh mục chính
Thư viện truyện cho mobile. truyện kiếm hiệp,truyện cổ tích, truyện tiếu lâm
Truyện ngắn
Rõ ràng chúng nó đã bàn với nhau. Bây giờ mới lộ mặt. Nó trung thành với nhau, không khéo đã ăn thề với nhau rồi đấy. Huy nghĩ mà sốt cả ruột. Trông con bé mới tội nghiệp làm sao, nó sợ bố thì ít, sợ bạn trai thì nhiều. Ái chà! Hãy trông bạn nó, cái thằng nhóc con ấy mới nghệ sỹ làm sao, cái đầu thì xoã xượi, cái áo thì lùng thùng. Nó lầm lì giơ mấy ngón tay ra ý bảo con Chi bình tĩnh. Nó nói:
- Tại sao bác lại nghĩ người vượt biên là xấu ? Nó đột ngột tấn công Huy.
Huy bị bất ngờ, sững lại. Anh không nói mà trừng trừng nhìn nó. Nó cũng trân trân nhìn anh.
- Chi, con hãy đi ra ngoài, bố cần nói chuyện riêng với bạn con.
Chi nhìn Khang như là để hỏi ý nó. Nó phẩy tay, ý bảo bạn gái nó cứ yên tâm đi ra ngoài. Huy nghĩ, nghĩa là nó điều khiển con gái anh chứ không phải là anh, vì vậy anh phải hết sức cẩn thận đối với thằng ranh con này. Khi chỉ còn lại mình nó, Huy nhẹ nhàng nói:
- Cháu định đi sao ?
- Cháu có ý định thế, nhưng chưa có điều kiện bác ạ. Nếu điều kiện đến cháu sẽ ...
- Cháu đã nghĩ kỹ chưa ?
- Nếu cháu nói, đã nghĩ kỹ rồi, thế nào bác cũng cho là nông nổi. Bảo chưa nghĩ kỹ, bác sẽ khuyên cháu nên nghĩ kỹ đi. Có đúng không ? Nó thoáng nhìn Huy thăm dò - Cháu chỉ nghĩ, vậy cháu ở nhà làm gì nào ? Chẳng làm gì cả. Chẳng có việc gì ra hồn, nuôi riêng cái miệng mình còn khó, còn hòng làm gì được. Vì thế cháu phải đi. Nhà nước cũng cho nhiều người đi nước ngoài lao động, một năm, ba năm, họ làm kinh tế có bảo lãnh, chỉ khác có thế thôi. Nhưng miếng ngon ấy ai cho mình, ai tuyển mình, có suất cả đấy bác ạ.
- Cháu có ý định làm kinh tế ?
- Vâng ạ. Cháu sẽ làm giầu nếu may ra tìm được chỗ tốt. Còn nếu không, cháu sẽ tìm cách xoay xoả.
- Khó đấy, bác nghe nói ở nước họ cũng rất nhiều người thất nghiệp. Họ coi ta rẻ lắm, kẻ đói ăn, kẻ tha phương cầu thực ấy mà. Họ chỉ thuê những việc mà dân nước họ không giám làm, ví dụ, xúc rác, dọn phân, dọn cống rãnh ... Thậm chí họ còn không giám gần mình, họ coi ta như một lớp người hạ đẳng.
- Cháu cũng đã nghĩ tới cả những điều bác nói. Do mình nghèo quá đấy thôi. Nhưng cháu sẽ xoay xoả. Vả lại cháu sợ gì, cháu làm được tất, cháu sẽ dốc sức vài năm để có vốn, rồi cháu sẽ đi buôn, cháu làm thương mại, nhièu tiền cháu sẽ mua nhà máy.
Đến đây thì Huy thấy nguy cơ thật sự cho con gái mình, chúng sẽ đi tới đâu ?
- Rồi sau đó sẽ như thế nào ?
- Cháu sẽ phấn đấu để trở nên giầu có.
Huy chỉ muốn đấm vào cái mõm non choẹt kia, nhưng anh vẫn khổ sở tự kiềm chế.
- Lúc đó cháu sẽ gửi tiền của về cho mẹ cháu, cho cả bác nữa chứ - Huy diều cợt - ái chà, hàng Nhật này, hàng Mỹ này, hàng Nam Triều tiên này.
Nó đỏ bừng mặt, gượng cười:
- Có thể cháu lại về thăm đất nước để làm từ thiện thì sao.
Bây giờ đối xử với nó như thế nào đây. Thần kinh nó đang hưng phấn. Huy càng nghĩ càng thấy hoang mang. Vậy mà ta lại để con gái ta rơi vào tay nó, máu thịt của ta rơi vào cái thằng thần kinh này. Bên ngoài con bé vẫn lấm lét theo dõi anh. Anh tìm cách bảo nó đi mua hộ bao thuốc: “Bố cần nói chuyện riêng với bạn con”. Nhìn con bé đi ra cổng, sau lưng nó là cái dải tóc ngắn cũn của đứa trẻ vừa sang tuổi trưởng thành. Đành phải tìm mọi cách cứu lấy con gái mình. Huy khổ tâm trở vào nói chuyện tiếp với cái thằng ranh con:
- Cháu có thể trở thành một người giầu sang, lại là người yêu nước. Nhưng bác chỉ xin cháu, hãy tha cho bạn cháu đi - Lẽ ra phải nói mày phải buông tha nó ra, thằng khốn nạn, thằng điên kia, nhưng anh vẫn nằn nì - Bác xin cháu, tha cho bạn cháu đi. Nó là cả cuộc đời của hai bác, cháu có biết không ?
- Bác ơi, cháu rất cần tình yêu, nó là cuộc sống của cháu, là sự nghiệp của cháu. Cháu làm việc vì tình yêu, sống cho tình yêu.
- Nó chỉ vướng chân cháu.
- Không đâu, nó là sức đẩy của cháu.
Thế nữa cơ đấy. Huy run lên:
- Hãy thương lấy bác, lấy gia đình bác, cháu cũng có mẹ già, cũng có em nhỏ. Cháu có hiểu không ? Bác cần nó, đừng cướp đi của bác. Đừng cướp đi của ta. Ta không cho. Ta sẽ giết nó.
Khang đứng dậy, nó lùi ra xa, khom người như thế thủ, còn Huy thì chống tay lên trán, mồ hôi túa ra.
- Cháu có cướp của ai đâu, cháu không cướp, đó là tình yêu, đó là tình nguyện cơ mà, bác.
- Đi đi !
Anh gầm lên làm thằng bé rúm người. Nó rón rén bằng năm đầu ngón chân ra cửa rồi ù té.
Việc anh đuổi thằng Khang khỏi nhà đã đến tai mẹ nó, bà Chiến. Mấy hôm trước bà còn ra chợ cá để tìm cách làm quen với Thảo, bà hết lời khen Huy, vừa hiền lành, tốt bụng. Hôm nay, sau cái vụ anh đuổi con bà, bà đánh tiếng bảo anh là cái đồ vô văn hoá. Con gái anh thì giận dữ nói: “Con xấu hổ với bạn con vì việc làm của bố”. Không khí gia đình trở nên nặng nề. Vợ Huy đã nghỉ chạy chợ, mục đích ở nhà giữ con. Hôm vợ chồng bàn về việc này chị nói: “Anh không phải nghỉ việc, ảnh hưởng uy tín, việc ấy để em, em chẳng qua chỉ là con chạy chợ”. Tuy không nghỉ việc nhưng lúc rỗi Huy vẫn lang thang hết nơi này nơi kia để tìm hiểu chuyện người vượt biên. Anh đã nhiều lần ra Doi, nơi người ta lợi dụng thuyền ra, thuyền vào bán cá để đi. Cứ như người đi khảo sát hiện trường.
Thằng Khôi trở nên được việc, mấy ngày hôm nay nó nắm tương đối tốt những thông tin của bạn trai chị nó. Thằng Khang mà còn ở nhà, anh còn lo. Anh chỉ mong một mình nó đi được, đi thoát. Giá nó đi thoát thì con Chi chỉ đau khổ ít ngày, đằng này nó vẫn chưa đi được, quan trọng hơn là chúng nó vẫn bí mật gặp nhau. Thằng Khôi đã nhìn thấy hai đứa tâm tình ở bên bụi gai, trên đường ra Doi, ngay chính hôm chị nghỉ ở nhà. Mặc dù anh đã tuyên bố cấm con gái không được quan hệ với thằng Khang. “Nó chỉ là một nhãi ranh, thằng ảo tưởng, thằng điên”. Con anh không cãi như trước mà chỉ ấm ức, chịu đựng. Nó ấm ức như thế mới đáng nghi ngờ, mới lo. Sau mỗi buổi tan tầm, dắt xe về đến ngõ, anh đã hỏi vợ: “Con đâu mình ?” Hoặc hỏi thằng Khôi:”Chị đâu hả con ?”Chỉ đến khi nhìn thấy con gái anh mới tạm yên tâm sau một ngày căng thẳng.
Thế mà nó vẫn đi. Nó đi đúng vào ngày chủ nhật, cái ngày cả nhà đông đủ nhất. Lại đúng vào lúc đang xem ti vi. Thằng Khôi đang chơi bi ở ngoài sân với bạn nó.
Lúc ấy có một tiếng gọi nhỏ. Nó lè lẹ đứng dậy đi ra ngoài. Thấy vậy thằng Khôi chạy vào nhà hỏi:
- Có theo dõi không hả bố ?
- Chị nói chuyện với ai đấy con ?
- Với bạn gái.
Rồi Chi vào nhà, nó ngồi ít phút. Ai ngờ đấy là lúc nó từ biệt bố mẹ, nó xoa đầu thằng Khôi, mặt nó buồn buồn, tư lự, rồi nó đi.
Hết giờ ti vi, bọn trẻ chơi bi ở ngoài sân cũng hết ồn ào. Thằng Khôi vác cái mặt nặng như chì đòi đi ngủ. Bấy giờ anh mới để ý đến Chi, vì mọi ngày nó đều mắc màn cho em nó. Vợ chồng thoáng nhìn nhau. Thằng khôi đứng ở cửa réo tên chị về mắc màn, nhưng không thấy, nó dằn dỗi nhảy lên giường.
- Con thấy chị nói chuyện với ai ?
- Với bạn chị ấy.
- Trai hay gái ?
- Gái.
Hay là nó đi tiễn bạn, anh nghĩ thế. Vợ chồng đứng ngồi không yên. Thời gian cứ trôi đi nặng nề. Nhà nhà im ắng. Một tiếng chó sủa ở đâu đó hình như rất xa.
- Tôi sẽ ra Doi.
Thảo nhợt mặt đi, từ từ khuỵu xuống.
- Mẹ nó bình tĩnh nào.
Anh đỡ chị vào giường, trong lòng hoang mang.
Thằng Khôi tỉnh ngủ hẳn, mắt nó sáng lên lơ láo, nó nhảy bổ vào buồng ôm lấy mẹ.
Huy băm bổ chạy ra Doi. Anh chạy như một cái máy, không biết mệt, chỉ thấy tai ù ù.
Doi vắng tanh, mặt biển phẳng lì, đen thẫm. Mài tít xa kia, mới có những ngọn đèn của tàu buôn nước ngoài. Huy sục chân xuống cát nghe lạo xạo, anh cố tìm kiếm những vết chân mới ở trên cát, nhưng vì trời tối đen không sao có thể phân biệt được. Giờ Huy mới nghĩ lại, tất cả những cuộc ra đi đều hết bất ngờ làm cho không ai có thể đoán biết được. Thằng Tân ở nhà máy anh, lúc tan tầm, mấy thằng còn rủ vào quán uống rượu say mèn, thế rồi đêm hôm ấy nó ra đi.
Anh rũ rượi trở về, người lảo đảo như say. Dọc theo những bụi gai, những cái ụ cát im lìm, cô quạnh. Một cái bóng nhỏ xíu chạy lại với anh, nó thấp bé, lũn cũn như con chó con bé bỏng. Thằng Khôi đó. Anh chợt nhận ra con. Anh chạy lại nhấc bổng nó lên. Cánh tay nó quấn vào cổ anh rồi lịm đi trong hơi ấm nồng của bố. Bế con vể tới nhà, thấy vợ đang rũ rượi ở cửa, lòng anh đau thắt lại. Rồi để vợ yên lòng, anh nói:
- Nó không thoát được đâu, tôi biết.
Huy tuyên bố như thế là để an ủi vợ, song không hiểu vì sao anh cũng tin như thế. Anh không giám tin con anh trốn thoát đêm nay.
Từ đấy đến sáng, vợ chồng anh chỉ thức bên giường thằng Khôi. Nó thiếp đi trong giấc ngủ đầy mộng mị. Đầu nó hâm hấp nóng.
Họ cứ chờ đợi cái niềm tin tưởng không có căn cứ ấy. Những điều anh tự nghĩ ra.
Tảng sáng, có tin bắt được một thuyền trốn đi nước ngoài. Thuyền có hai mươi người, xuất phát từ Doi.
Khoảng tám giờ, công an phường báo cho anh biết, con anh đang bị giam giữ ở trại. Huy hỏi thăm được biết trong số đó có cả thằng Khang. Vợ anh mệt quá thiếp đi ...
Huy cấm vợ không được đến thăm con trong những ngày nó ở trại giam: “Hãy để cho nó biết, cho nó sợ”. Thảo than ngắn thở dài, phần muốn tôn trọng ý kiến của chồng, phần lại quá thương con.
- Cô sống uỷ mỵ như thế là đủ rồi. Cứ để cho nó biết thế nào là loài cá không ăn muối ...
Thảo không giám cãi lại chồng, chị biết mấy ngày hôm nay Huy cũng khổ sở lắm, nhưng cứ nghĩ vẩn vơ, lại tưởng tượng ra cảnh trại giam rờn rợn:
- Mình ơi ở đấy có cả bọn đầu gấu, nó ác lắm kia đấy. Mình hỏi xem ...
- Tôi đã hỏi qua rồi, họ sẽ giữ ở đấy khoảng một tuần -anh nói - nhưng tôi còn đề nghị họ giam thêm nữa kia, để tiệt nọc cái lũ ảo tưởng.
Thế rồi từ nhà máy anh lại phóng thẳng đến trại giam. Ta chỉ cần nhìn tấy con ta một phút thôi, ta nhớ nó quá, ta xót xa quá, vì sao con ta đến nông nỗi này.
Đến trại giam anh nhìn thấy ai kia như là Thảo. Đúng rồi, vợ anh đấy. Thảo đang ngồi ở cái ghế băng dài, mặt cúi gằm như một phạm nhân.
- Kìa, mẹ nó.
Thảo dật mình ngước lên, chị bối rối như mình vừa mắc lỗi:
- Tôi, tôi đi vì tiện xe của chú Bính.
- Mình gặp con chưa ?
Chị khẽ lắc đầu, chỉ anh công an. Huy đến chỗ anh công an, nằn nì xin anh lượng thứ để được gặp con ít phút. Huy đọc được đôi mắt ấy, có một vẻ khinh miệt. Anh ta hất hàm hỏi Huy ở đâu, làm gì, rồi nói:
- Anh chị cứ về đi, chúng tôi sẽ trao trả. Hãy giáo dục lấy con cái mình, đừng gây bất ổn cho xã hội.
Ta giáo dục con ta đấy chứ, ta rút ruột ta vì nó. Có bố mẹ nào không giáo dục con, sao lại phải dạy ta điều đó, còn ai giáo dục cái bọn gây nhiễu nhương cho xã hội? Anh lầm lì dìu vợ ra chỗ để xe đạp, lai chị về. Chị ngả vào lưng anh, một giọt nước nóng hổi thấm qua làn áo. Lá thư ngày nào lại hiện ra trước mắt anh, cũng đẫm nước mắt. “Thảo ơi - Ngày ấy anh cũng đã thầm gọi - Anh đã thấy cuộc đời này được nhân lên từ lá thư nhoè nhoẹt của em, ta chiến đấu vì cả ở phía sau mình. Đó là một ngày trọng đại”
- Mình ạ - Thảo nói - Ngày mai có thể em lại phải ra Doi, nhà lại túng rồi.
- ừ, mình cứ đi đi, vả lại mẹ nó ở nhà chỉ thêm nghĩ ngợi. Anh nghĩ mình chưa mất con cũng còn may đấy. Nhờ có trại giam có thể nó cũng mở mắt ra đấy.
- Nhưng bố nó cũng phải lựa lời, lựa lời thôi mình ạ. Đừng nóng.
Huy hình dung cuộc sống rồi sẽ dần dần bình thường trở lại, dẫu rằng đây là một nỗi đau mà suốt đời không sao quên được. “Nhưng trời vẫn cón thương ta - Anh nghĩ -Trời vẫn còn an ủi ta. Ta đã mất con đâu nào. Điều quan trọng từ nay mình phải cư xử với nó như thế nào đây”.
Hôm đứa con gái từ trai giam trở về, trông nó tiều tuỵ, nhem nhuốc. Thương con lắm, nhưng anh vẫn giữ thái độ lạnh lùng. Nó len lét vơ đống quần áo của cả nhà đi giặt. Nó hỏi Khôi:
- Mẹ đi đâu rồi em.
- Mẹ đi bán cá - thằng Khôi nói rồi tò mò hỏi Chi - Chị có đi bằng chiến thuyền không ?
Người nó bé hẳn đi. Mấy hôm nọ trông nó phổng phao thế kia mà. Huy ngồi dở tờ báo mà chỉ đọc thấy lòng con, đọc thấy lòng mình.
Sẩm tối vợ mới ở chợ về. Anh dặn Thảo phải giữ thái độ lạnh lùng, không được tỏ ra thương xót, vồ vập. Thảo chỉ nhẹ nhàng bảo con gái đi sắp cơm, nó lặng lẽ làm mọi việc. Ngồi ăn cơm cũng vậy, nó e dè, thỉnh thoảng lại quay mặt đi, chơm chớp mắt. Thảo thương con định chằm bặp thì Huy lại lừ mắt ngăn lại. Cả nhà không ai nói chuyện của nó nhưng trong lòng ai cũng nghĩ về nó. Càng im lặng, càng thấy nặng nề, không gian như căng ra, muốn vỡ. Đột nhiên Huy rít lên:
- Chi! Con giết mẹ con rồi đó !
Mặt nó gằm xuống, mái tóc tướp ra, thằng Khôi oá khóc.
- Đi tắm đi con - Thảo vỗ vai nó bảo.
Nó đi ra nhà tắm, thằng Khôi lon ton chạy theo. Trông nó thật tội nghiệp. “Đi tắm đi con - Huy nhìn con muốn nói - Hãy rửa hết tội lỗi của con đi, bố sẽ nâng con đậy”. Thảo trách anh quá nóng. Huy cũng thấy như vậy là không nên, anh tự trách mình đã nói với con quá lời.
Mấy ngày hôm sau, không khí gia đình đã trở lại bình thường. Bây giờ việc trốn đi nước ngoài người ta cũng không quan niệm nặng nề như trước nữa. Sức khoẻ của Chi cũng đã khá hơn. Hẳn thực tế đã mở mắt ra cho nó. Những ám ảnh khủng khiếp của chuyến đi trong đầu nó rồi cũng vơi dần. Dấu ấn còn lại vẫn là vẻ mặt đượm buồn của nó. Một hôm, trong tâm trạng thật thanh thản, anh mới hỏi nó:
- Thế nào con. Con đã nghĩ lại chưa ? Con đã thấy tai hại chưa ?
- Nó ngồi trầm tư, mảng trán non cau lại, rồi nó ngước đôi mắt như biết lỗi nhìn bố:
“Hẳn rồi, ta không thứ lỗi cho con hay sao, ta không khổ sở hơn con hay sao”. Tuy vậy anh vẫn nói:
- Bố mẹ chỉ có thể tha thứ cho con một lần này. Nhưng con hãy hứa với bố đi, không bao giờ, dù chỉ một mảy may thôi, con nghĩ về điều đó.
Huy tâm đắc với với cái biện pháp có cương, có nhu của mình và bình thản chờ đợi cái miệng non tơ kia sắp cất lên lời hứa. Một lúc lâu, vẻ mặt nó vẫn đăm đăm, rồi nó lắc đầu nói:
- Bố hãy coi con là đứa con đã chết rồi. Một đứa con hư hỏng đã chết. Quên con đi bố ạ.
Anh điếng người. Cái miệng non tơ kia nói gì vậy ?
- Con nói gì vậy ? Con không còn biết sợ hay sao hả Chi ?
- Không -Nó thản nhiên nói - Con đã xác định rồi, nếu đi không chết, không thoát thì vào trại. Chỉ kinh tởm thôi bố ơi.
Huy chằm chằm nhìn con, vừa lo lắng lại vừa giận dữ, anh cố kiềm chế, nhẹ nhàng:
- Vì sao con nói đi ?
- Họ xông vào, bới phân con khi con vừa đứng dậy để tìm ... vàng.
- Ai ? Đứa nào ? Anh chồm dậy.
- Người mình thôi bố ạ
Huy thấy mặt mình đau thắt. Từ cái vầng trán thơ ngây kia anh đã nghĩ gì vậy ...
- Hãy tha lỗi cho con - giọng con bé nhỏ dần. Anh thấy mắt mình nhoè nhoẹt.
- Bây giờ con định thế nào ?
- Lại ... đi .
- Hả ?
Huy thấy rã rời ngã ra thành ghế. Cái tiếng ấy hình như còn lí nhí ở trong cổ con bé, nhưng có sức công phá lạ lùng, nó bắn đúng tim anh.
- Chúng con đã quyết định như thế rồi bố ạ, bố hiểu cho con, con ngượng lắm.
Huy chồm dậy:
- Ngượng, mày ngượng cái gì ?
- Dù sao như vậy con cũng đã có vết rồi. Bạn bè thì diều, hàng phố thì xì xào, con không thể chịu đựng được. Bố đừng cấm con làm gì.
Nói xong nó vụt chạy ra ngoài. Nó có dấu diếm anh đâu. Nó lại ra đi vì nó không giám ngửng đầu lên nhìn ai nữa. Đứa con ngang ngạnh của anh, đứa con dốt nát của anh, biết làm sao bây giờ.
Chiều, Huy nói với vợ. Chị lại chồm lên:
- Mình nhốt nó lại, xích nó lại cho tôi.
- Không được đâu - Huy lắc đầu - Nó trẻ trung, nó non dại lại ngông cuồng, mà lại có văn hoá nữa chứ. Nó khinh bỉ khi thấy người ta bới cứt ... nó biết ngượng khi hàng xóm eo xèo. Không thô bạo được đâu.
Anh cứ để cho chị gục vào lòng mình, tấm thân mảnh dẻ của chị rung lên vì gánh chịu quá nhiều đau khổ. Suy nghĩ một hồi lâu, người lính đã không bị khuất phục khắp các chiến trường, bèn nói:
- Mẹ nó đừng khóc nữa, tôi cũng đau khổ lắm, vì không thể nào làm cho mình bớt khổ hơn, nhưng tôi không chịu đầu hàng con lỏi con này. Tôi sẽ tìm cách hoãn binh cho tới mùa mưa bão.
Chỉ có kế ấy thôi, anh sẽ tìm cách kéo dài thời gian cho tới mùa mưa bão. Mùa mưa bão không ai giám đi vì biển động. Tia hy vọng ấy loé lên. Anh bàn với vợ, chị cũng thấy yên lòng, cho dù nó thật mong manh.
Trước hết anh đi khắp nơi để tìm hiểu những chuyện khủng khiếp của kẻ chạy trốn về kể cho con nghe, cốt để nó sợ. Mỗi ngày một chuyện, nỗi sợ thấm sâu, mưa dầm ướt áo. Ví dụ: một chiếc thuyền nọ đến một cái đảo hoang, cả bảy cô gái lên đảo tìm nước ngọt, lúc ra, thuyền bỏ đi, bảy cô gái đó sống chết ra sao, không ai được biết. (Thư từ Hồng Công gửi về). Cô con gái Bà Ngoan ở Bến tàu bỏ đi, ra đến ngoài khơi thằng chủ tàu đòi cô ta phải ngủ với nó, cô không nghe, nó cho bọn đàn em lột quần áo quẳng xuống biển. (Thư từ Hồng Công gửi về). Mười hai cô gái qua vùng Vịnh Thái Lan bị cướp biển bắt giữ hãm hại rồi đeo đá vào người quẳng xuống biển cho cá mập. (Tin AFP) ...
Hình như tin ấy không lung lạc được nó, nhiều tin nó còn biết trước anh. Nó kể:
- Bố có biết ông Tiếp Lò Vôi vì sao bị điên không ? Ông ấy bị thằng chủ tàu nó hành hạ cả vợ lẫn con, nhìn cái cảnh cả vợ lẫn con gái trần trụi nằm cạnh nhau cho nó hành sự thì không chịu nổi. bèn chống cự, bị nó quẳng xuống biển, may nhờ có tàu Hải quân cứu giúp, giờ sống đấy nhưng là thằng điên.
Huy thấy quá ghê tởm, bèn chuyển đề tài:
- Này con, con đã nhìn kỹ những tấm ảnh ở bên kia gửi về chưa. Bố nhìn kỹ lắm. Thật là đẹp. cuộc sống thật là xa hoa, thật tư bản, nhưng tuyệt nhiên bố không thấy một nụ cười nào. Thậm chí cả trong đám cưới.
- Cười làm sao được bố, họ nhớ quê hương đấy mà - Nó nói vậy làm Huy không muốn bàn thêm.
Một hôm tới đền Cửa Ông, anh thấy người ta nườm nượp vào xem bói. Anh phấn khởi như phát hiện ra chiêu mới, về bảo con:
- Con có biết vì sao lần trước con đi không thoát không ? Chờ con bé ngớ ra một lúc anh mới nói tiếp - Tại con chưa xem ngày.
- Bố cũng mê tín gớm - Mặt nó vui vui.
- Hẳn rồi,vì đây là việc hệ trọng, mình phải biết lường mọi nhẽ con ạ.
Con bé chịu nghe và hình như nó tin. Hôm ấy thấy con có biểu hiện chuẩn bị ra đi, không biết vào thời điểm nào, nhưng anh cứ phán:
- Ngày mai con chưa đi được đâu, bố đã đi xem ngày rồi, bố biết, ở tuổi con ngày mai đi là sẽ gặp hạn.
Nó không tin, nhưng hình như cũng không giám liều. Đấy là anh đoán vậy. Quả nhiên ngày hôm sau có thuyền vượt biên bị bắt, anh phấn khởi nói:
- Con thấy chưa, bố nói không sai mà.
- Bố xem ở đâu mà đúng thế ? Nó tròn mắt ngạc nhiên.
Anh đâm lúng túng, anh có xem bói bao giờ, đó là số phận chưa cướp đứa con của anh đấy thôi. Mùa mưa bão xích lại gần, thời gian có lẽ không đầy một tháng nữa. Anh cầu trời cho nó đến nhanh hơn. Người bố ấy khổ sở ra Doi cầu cho biển động: “Biển ơi, mày hãy rồ lên giúp ta những con sóng dữ, sóng thần cũng được. Không cho chúng ra khơi. Hãy cứu giúp ta, ngăn lại cho ta đứa con ngu dại, nó còn quá ngây thơ mà “
 
Thế rồi nó vẫn ra đi vào ngày hôm nay, chẳng có cơn dông nào kịp đến. Nó đi vào lúc mẹ nó vừa ra khỏi nhà. Có lẽ cũng ở cái Doi cát ấy thôi. Mẹ thì giành giật từng con cá để nuôi con, con thì ra đi bỏ me.
Khoảng một tiếng sau, một cái gì nhói vào óc làm anh choàng dậy. Linh tính mách Huy chạy ra giường con bé, thấy trống trơn. Giường bên, thằng Khôi quăng cả hai chân lên gối. Ngó ra ngoài trời, một đám mây ngưng đọng. Huy quờ đôi tay như tìm kiếm, mùi ấm nồng của nó còn toả ra ở đâu đó. Vậy mà nó đi sao, nó đi sao ? Thì nó đã chẳng nói với anh rồi còn gì ? Lần này thì nó khôn ngoan lắm, nó kinh nghiệm lắm, không ai bắt được nó đâu. Huy bâng khuâng bước ra khỏi nhà. Anh ra Doi. Huy không chạy như lần trước, anh đi tha thẩn. Đi như tìm kiếm. Anh bâng quơ đưa mắt từ bụi gai này sang bụi gai khác. Các bụi gai thấp lè tè, những cây dứa dại. Vậy mà anh cứ ngờ rằng con anh ở trong ấy. “Ra đi nào, ra đi con ... đừng đùa dai thế”...
ở Doi lúc này đã vắng tanh, hôm nay là ngày con nước về đêm, nên vợ anh phải đi từ ba giờ sáng. Chị đi thật khẽ khàng, sợ làm cả nhà mất ngủ. Nó cũng thật nhẹ nhàng, sợ cả nhà phát hiện. ở Doi chỉ còn gió lộng, những chiếc thuyền giao cá cũng đã đi rồi, có lẽ con anh cũng đi trên chiếc thuyền ấy đấy. Bây giờ chỉ còn trơ lại cái Doi, nó bềnh lên như lưng con rùa, xác xơ vì những nốt chân dày xéo. Huy nhìn ra biển, biển não nùng. Một con sóng buồn bã dềnh lên Doi cát, rồi liếm vào chân anh như an ủi. Ta cần gì an ủi. Anh dận dỗi lùi lại. Đôi mắt nhìn ra xa, bâng quơ, mơ màng. Biển ơi, sao mày hiền hoà thế, mày mênh mông thế, vậy mà mày chẳng công minh. Mày đã cướp đi của tao cái gì hả ? Mày không có tình thương. Mày tham lam quá, mày thè những con sóng nuốt mãi nỗi đau ở bến bờ này vẫn chưa đủ hay sao. Tao yêu con tao là thế, tao thương là thế, mày có biết không, từ cái lá thư ấy mà, lá thư đen đủi nhoè nhoẹt ấy, tao thấy cuộc sống trở nên trọng đại. Tao mong ở tình thương của biển, tao cầu mong biển cả, sao mày không nổi cho tao lấy một cơn dông ngăn chúng nó lại. Anh dướn lên, loi choi như một thằng ngộ, tao mất con rồi, mất thật rồi, mất hẳn rồi ... sao mày không nổi bão lên, hả biển ?
Một cái gì đó đột ngột giụi vào lưng anh, anh thấy nó rậm rạp, ấm áp. Đó là thằng Khôi. Cái đầu nó cứ giụi mãi vào lưng anh, vào sườn anh, vào cả bụng.
- Về đi bố, về đi.
Anh bế con lên, ghì nó vào lòng. Nó bé bỏng quá chừng. Từ nay con sẽ làm thay cả bổn phận của chị. Nó tụt xuống, nắm lấy tay anh, kéo đi.
- Về đi bố.
Anh để nó dắt đi, thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn biển, những con sóng vẫn dềnh lên liếm láp. Hai cái bóng cứ ngất ngưởng, vật vờ, lủi thủi trong buổi sáng ban mai hoang vắng. Người bố khốn khổ ấy chỉ còn biết than thở với thằng con bé bỏng này:
- Con ơi, thế là chị con đi rồi.
- Bao giờ chị ấy về hả bố ?
- Chẳng có bao giờ về nữa đâu con ạ.
Nó sững lại, đớ người, dường như lúc đó nó mới hiểu cái điều hệ trọng ấy. Nó vung tay khỏi bố, cắm đầu chạy ra Doi. Huy ngơ ngác phút chốc rồi mới giật mình đuổi theo con. Thằng bé đứng ở bờ Doi gọi chị, nó gọi to lắm, nó gào lên, nhưng chỉ có biển mênh mông đón nhận. Nó lội xuống nước. Huy kinh hoàng sợ biển tham lam đớp nốt thằng con, anh chồm tới bế thốc nó lại. Nó dãy dụa quyết liệt, còn anh thì ôm nó bằng đôi cánh tay gồng lên như cái cùm. Họ cứ vật vã với nhau như vậy, chân anh dẫm cả lên những bụi gai trên con đường về nhà. Một lúc thằng bé im lìm, nó mệt quá, cũng có thể nó thương bố nó hơn. Nước mắt nó ứa ra rồi gục trên vai bố. Huy chỉ muốn cào xé bản thân mình, để được mệt về thể xác, để bớt đi nỗi đau. Về tới nhà, căn nhà trống không như xa lạ. Vợ anh thì vẫn còn ở chợ bán cá, vẫn vô tư kiếm đồng ra, đồng vào. Anh biết nói thế nào với chị, sức lực ấy liệu vợ anh có chịu nổi nỗi đau này. Anh rầm rì than vãn:
- Con ơi, bố biết nói thế nào với mẹ với mẹ bây giờ ?
Thằng Khôi như đồng cảm với anh, nó bới mãi trên mái tóc anh đã rối.
- Bố ơi, bố cứ yên tâm. Lớn lên con sẽ làm Cô - lông - bô, con sẽ đi khắp thế giới tìm chị về cho mẹ.
- Hả ?
- Con sẽ đi ...
Huy vừa chợt nhận ra phát súng thứ hai này, nó đã nhanh chóng ngấm vào tim anh và quật anh gục xuống.

Lúc tỉnh dậy Huy thấy sa sẩm mặt mày. Vợ và con anh đang đứng ở bên cạnh. Mặt Thảo xanh mướt, cặp môi run run. Chị chỉ chực ngã xuống. Chị đang đứng bằng sức chịu đựng nghiệt ngã của mình. Huy vịn vào vai con ngồi dậy.
- Này con, anh lào phào nhưng quyết liệt - Con không phải đi đâu cả. Hãy đứng trên vai bố đây này. Bố sẽ làm hết sức mình để con trở thành người yêu nước. Bố sống vì con, chết cũng vì con, con có hiểu không ? Mày có hiểu không ? Trời đất ơi !
Anh đứng dậy, lòng khòng, rồi gục trên đôi vai gầy của chị:
- Mình ơi, tôi thật có lỗi với mình.
Lúc ấy trong khoé mắt của chị mới rỉ ra một giọt nước, có máu ./.
Hồng Gai, tháng 9 năm 1988