watch sexy videos at nza-vids!
HOT...........Cùng Phang em này nào .....
Phim Sex Tháng 2
GocViet.SexTgem.Com
Tip:Bạn Hãy Sử dụngUcwebđể download file tốt nhất!
Xem hướng dẫn
Danh mục chính
Truyện ngắn
Diễm khẽ gật đầu. Cả hai sánh đôi về phía bờ sông. Trăng đã lên cao. ánh trăng chiếu qua hàng cây phượng ven đường, rơi xuống đất, tạo thành những hình thể kỳ lạ múa máy chập chờn, khiêu vũ theo cung nhạc ve sầu inh ỏi.
Hắn gọi hai ly nước mía.Thật hết sức buồn cười, với khẩu phần nửa ký lô đường đen mỗi người mỗi tháng, chất ngọt trở nên một nhu cầu, ly nước mía trở nên tuyệt diệu nhiệm mầu không thể tả. Hắn xoay tròn ly nước, bâng khuâng, rồi áp nó lên má, bàng hoàng với cái lạnh toả rạ Diễm nheo mắt, co rút cổ vì cái lạnh truyền đi trong ống hút. Vân vê cái ống hút, Diễm nhìn hắn cười nhỏ nhẹ. Chao ơi, muốn cười với Diễm ghê đi!
- Bây giờ Diễm mới biết tại sao hôm qua anh hát buồn như vậy?
Hôm qua, trong tiệc đưa quân, cả hai hát bài ruột của mình:
"Tay anh phá đá, tay em đào sỏi,
Ngồi trong xe củi anh nhớ những ngày hè
Chân lội qua khe em nhớ mùa đông giá
Ta nghe trong gió bao nhiêu chuyện lạ
Ngày xưa đi học, anh hỏi em thích nghề gì?"
Hắn hơi ngạc nhiên khi Diễm nhanh nhẹn trả lời: "Em thích làm bộ đội", khác với "Em thích nghề thủy lợi" mọi lần khác.
"Nay da em nâu tươi màu suy nghĩ
Cũng mùa phượng vĩ hai đứa mình cùng đi
Cũng mùa phượng vĩ ta nhớ mộng ngày thi"
Hắn đốt một điếu Lao Động. Hơi thuốc lá nội hóa làm anh không quen, ho sặc sụa.
- Anh hư lắm, bày đặt hút thuốc nữa, không giống ai hết
-...
- Bữa nào anh đị
- Chủ nhật. Thứ bảy lãnh quân trang.
- Anh bắn súng AK giỏi không. Nếu giỏi thì không sợ chi hết.

Diễm cố đùa. Anh ngồi lầm lì, lượm từng viên sỏi, quăng ra thật xa, rồi lắng nghe tiếng sỏi rơi chạm nước. Từng tiếng, rồi từng tiếng vang lên lạc lõng trong cỏi lòng rổng tuếch....
Từng tiếng, rồi từng tiếng. Tiếng suối róc rách. tiếng mưa rơi róc rách. Người tù hít sâu những hơi thở cuối cùng.
Cái chết có thể đến với anh trong tích tắc. Tích tắc. Tích tắc...
Một tràng đạn AK. Máu vọt xuống đầu người tù. Thây người gục ngã bên bờ suối cạn.
Giòng máu bắn vọt lên, văng tung toé....
...Máu đỏ nhạt nhòa. Nhạt nhoà trước mắt anh.
- God dammned! Yoú ve got hit, Lee.
Ketterson gào thét. Cô y tá quơ vội khăn, chậm những giọt máu vung vãi trên trán của anh. Máu nhoè cái mặt nạ che mắt bằng plastic.
- I am sorrỵ..Patricia lính quýnh.
Johnson người bác sĩ thường trú, nhanh tay kẹp lấy động mạch đang xì máu. Bốp. Đầu mạch máu bị điện cháy, nổ một tiếng nho nhỏ, tắt ngúm. Một làn khói mỏng nghi ngút bốc lên như từ một mỏm núi lửa tí hon vừa tắt.
- Good shot, Johnson! Good shot man.
Ketterson reo hò cổ võ, tay múa may con dao mổ.
- Knife down, sir! What s so funny about it?

Anh bực dọc. Ketterson cụt hứng. Hắn độ cùng trang lứa với anh, chưa quá 40, nhưng với vần trán hói hắn có vẻ già hơn anh rất nhiều. Tuy thế, nhiều lúc hắn lại có vẻ ngây thơ như một chú bé. Y người South Carolina, thích tán gẫu, nói dông nói dài, y hệt giọng nói của hắn, bao giờ cũng kéo ra như kẹo kéo, uốn éo, một chữ thành hai. Để được lãnh tiền trợ cấp đi học Y khoa, y đã đăng ký vào binh chủng Không Quân Hoa Kỳ, hiện đang đóng lon Thiếu Tá trừ bị. Hôm trận chiến Bão Sa Mạc xảy ra, hắn rầu thúi ruột khi nhận được tin gọi tái ngũ. Cũng may, trận chiến quá ngắn ngủi, chấm dứt trước ngày hắn phải trình diện. Đứng bên cạnh Ketterson thấp bé, Johnson trông như ông thần đèn trong chuyện cổ Aladin. Y là một người Mỹ da đen từ tiểu bang Georgia, cũng là một Đại úy Trừ bị Thủy Quân Lục Chiến. Johnson là người đầu tiên trong giòng họ đã trở thành bác sĩ. Có một lần không biết hai thằng cãi cọ làm sao, kéo nhau ra hành lang, thằng đen rút dao găm, thằng trắng kéo Colt 45, để cho thằng vàng, là anh, phải van lơn, giải hòa.

Máy bơm dưỡng khí sì sụp thúc hối bảo khâu chỗ nầy. Máy đo nhịp tim tích tắc nói vá chỗ kia. Dao kéo truyền tay. Cả phòng mổ như một đoàn vũ nhịp nhàng xoay chuyển chung quanh bàn mổ. Một vài tiếng chửi thề. Bull ****. Máu tiếp tục chảy. Kim đồng hồ vẫn quay thúc hối. Một vài mẩu chuyện phiếm tục tĩu. Các ông ăn nói tục tĩu quá, bệnh nhân sẽ thức dậy bây giờ. Cô y tá phàn nàn. Càng hay chứ sao, Nixon sẽ hài lòng vì những tiếng chửi thề của ông đang được ứng dụng trong y khoa hiện đại. Cười. Bớt căng thẳng. Sống trong căng thẳng thường xuyên, sau những năm tháng dài huấn luyện, làm việc liên tiếp hai ba ngày không ngủ, sự cộc cằn thô tục trở thành đương nhiên. Mười sáu năm huấn luyện đã biến đổi những con người như anh thành một giống người mới dị biệt, đúc kết tất cả những cái xấu của lớp đi trước đã tôi luyện cho lớp đi sau. Người ta chỉ nhìn thấy cái hào nhoáng bên ngoài của những người y sĩ, mà không làm sao hiểu được những nỗi khổ chất chồng bên trong. Tự nhiên, nhiều y sĩ trở nên cô độc trong cái thế giới riêng của mình.
Cuối cùng rồi cũng xong. Anh thở dài thật sâu. Khoan khoái. Thỏa mãn. Niềm vui của một lực sĩ điền kinh chạy đua dường trường gần đến đích. Niềm vui của kẻ cắm ngọn cờ trên đất địch.
- Bác sĩ Lê, Johnson và tôi có thể đóng lồng ngực của bệnh nhân, không cần ông giúp nữa. Ông có thể đi uống một ly cà phê được.
Ketterson bao giờ cũng đề nghị anh đi nghỉ sớm mỗi khi gần xong cuộc giải phẫu. Anh nhìn đồng hồ. Hai giờ trưa. Ngoẹo cổ sang trái, rồi sang phải, đằng trước rồi đằng sau cho đỡ mỏi, anh lẩm bẩm sau cái băng bịt miệng lúc nầy làm anh khó chịu, gần như nghẹt thở.
- Good job guys...and you too.
Anh quay qua Patricia. Cô sinh trưởng tại El Paso, con gái một gia đình tị nạn từ xứ Honduras. Nhìn khuôn mặt phờ phạc và mỏi mệt của cô, anh thầm thán phục và thương hại cho những người con gái học cao.
- Tôi xin lỗi.
- Không. Tôi hiểu. Sir.
- Cô sẽ là một bác sĩ giỏi.
- Vâng. Cám ơn.
...Từng tiếng, rồi từng tiếng....

Nhịp bíp của chiếc máy điện tâm đồ từ từ rời rạc. Anh ngồi cạnh giuờng người bệnh, sốt ruột gõ nhịp cây bút lên chiếc bàn nhỏ theo nhịp tim của người bệnh. Trong góc phòng, thằng bé lên một bụ bẫm ngồi trong lòng mẹ nó, nút núm vú giả chùn chụt. Mắt nó tròn xoe, nhìn anh có vẻ tìm hiểu. Trong chiếc ghế bành da màu mỡ gà kê sát tường, người đàn bà nhỏ nhắn, mẹ thằng bé, như nhỏ hẳn lại. Một tay ôm con, tay kia bà che mắt, nấc lên từng hồi nho nhỏ. Tất cả là một điệu nhạc loạn nhịp, xoáy vào lòng người y sĩ. Điệu nhạc ai oán não nùng của thần chết.
-Tube out, Sir?
Người y tá nhỏ nhẹ nhắc. Tạm thời chuyển đoạn của điệu nhạc.
-Yes. Extubate him.
Bỏ ống thở dưỡng khí ra. Anh ra lệnh cho người y tá nhưng hình như không nghe chính tiếng của mình vọng lại. Nhịp tim cách xa và rời rạc lần. Anh biết cái chết đang loang dần trên thân thể người bệnh. Chết từ từ trong từng mạch máu nhỏ li ti. Từ tận cùng tứ chi lan dần đến thân thể trung ương theo nhịp điệu loãng tan dần và rời rạc của điện tâm đồ. Những mãnh biểu đổ được khạc ra từ họng chiếc máy như những tấm biên nhận cuối cùng của sự sống.
Anh vẫn gõ đều cây bút trên mặt bàn. Hình như tiếng gõ của anh nhanh hơn dần? Hình như thằng nhỏ đói sữa nhiều hơn, nút núm vú thêm vội vã? Hình như người thiếu phụ kia khóc mỗi lúc mỗi to dần làm lạc điệu nhịp tim? Hay chỉ là tiếng tim mềm mỏng dần để chấm đứt gần đoạn kết?
-Asystole. Sir.
Tim ngừng đập. Ðường mực kéo thành vệt dài trên tờ biên nhận, giờ đây dài như tâm sớ, vươngvãi trên sàn nhà. Người nữ y tá vỗ nhẹ trên vai anh. Cô đẩy miếng bìa nhỏ có kẹp những mẫu hồ sơ đến trước mắt anh. Như được nhận lấy một hoá đơn nhận hàng, xoay đầu bút, anh ngoáy trên mặt giấy:
- Brain death. Cessation of neurological function.
Não bộ đã chết. Ngừng hoạt động.

Anh bước ra ngoài hành lang, đến phòng giải lao. Bỏ sữa và đường vào chiếc ly giấy, rót cà phê, rồi tần ngần nhìn màu nước đen, xoáy tròn trên sữa, biến thành màu nâu lạt. Nước cà phê đã nguội có lẽ được pha từ sáng sớm. Không có muổng, anh thò ngón tay trỏ vào ly, khuấy đều, rồi đưa tay lên miệng mút. Xong, lại quẹt tay lên vạt áo mổ để lau khô. Một thói quen bừa bãi từ những ngày còn là bác sĩ thường trú giải phẫu tổng quát. Hả miệng, anh dốc cả ly cà phê vào họng, nhăn mặt vì mùi vị đắng nghét.
Trở lại phòng của người bệnh, anh bước đến bên khung cửa kiếng, bên cạnh người đàn bà trong chiếc ghế da. Thằng bé con đã được trao cho người nhà ở bên ngoài chăm sóc. Anh lơ đểnh nhìn ra ngoài. Ngoài kia bầu trời xanh đục thấp hẳn xuống như một tấm màn cũ nhạt màu được giăng lên trong một rạp hát tồi tàn, làm bình phong cho những tòa nhà cao lêu nghêu màu xám xịt. Ánh nắng vàng cuối ngày hắt nghiêng qua nóc nhà cao của khu bệnh ngoại chẩn, tạo thành cái bóng đổ dài xuống khoảng sân chính của nhà thương. Trong cái bóng râm ấy, một chiếc xe cứu thương bất chợt xuất hiện, đổ bệnh nhân xuống bệnh viện. Đèn chớp trên xe xoay chậm dần. Có thể đây chỉ là một trường hợp nhẹ, hoặc giả bệnh nhân đã tắt thở trên đường đi. Xa xa trên chiếc cầu xa lộ, xe cộ lũ lượt nối đuôi nhau thoát chạy khỏi thành phố. Bỏ lại sau lưng một ngày làm việc mệt nhọc. Một ngày sắp hết. Chiều đã xuống. Âm thầm. Chiều đến. Chiều đi. Đã bao buổi chiều đi qua trong cuộc sống bận bịu. Anh vẫn không hề biết. Không cần biết. Đã lâu lắm, không biết là bao lâu nữa, anh không còn nghĩ đến cái thú lắng nghe hoàng hôn xuống. Không biết là tại vì những vật lộn gay go trong cuộc sống, hay mình thực sự đã già, đã cằn cỗi.
- Em có viết thư cho anh, nhưng không thấy anh trả lời...
Lá thư được viết trên trang giấy học trò nội hóa, màu hoen ố. Lá thư anh đã đọc nhiều lần đến thuộc lòng, vì từ đó anh không còn nhìn thấy những giòng mực tím xa xưa nữa:
" Hôm nay em đi làm về trời mưa. Mưa không dứt. Ngồi bên khung cửa sổ, em nhớ tới anh. Nhớ tới chúng mình bên vồngkhoai lang hôm trời mưa năm ấy. Hôm qua em lên thăm mẹ anh. Bác nói anh đã đi xa rồi, thôi em đừng nên tới nữa. Lũ con nít hàng xóm vẫn réo ầm ỉ, bồ chị đi Mỹ rồi, chị Diễm ở lại với ai? Em gắt gỏng mắng chúng. Nhưng. Phải rồi, anh đã đi rồi. Bây giờ anh đã xa em, xa lắm. Không biết có một ngày nào đó, anh sẽ về với em, về với quê hương nghèo khó hay không? Không biết anh có còn nghĩ đến em, tới cái xe đạp cũ mà anh đã đèo em xuống phố. Không biết anh có còn nhớ đến củ khoai sùng mà mình chia nhau bên đống lửa trại hôm nào? Không biết anh có mơ thấy em? Riêng em, từ đây em chỉ biết khép kín cõi lòng mình. Sẽ sống với ước mơ thôi. Cho dù em biết rằng ước mơ sẽ không bao giờ thành sự thật. Nhưng em vẫn cứ mơ. Mơ thật nhiều. Luôn luôn có anh trong giấc mơ của em nữa đó, anh biết không?"

- Nhiều người từ chiến trường phía Bắc hay từ Campuchea trở về. Không có anh trong đó.
Anh bị bắt. Bọn Tàu lột trần anh ra. Sau khi đánh đập và hành hạ, chúng trói gô anh ở bên bờ suối. Mơ hồ, có lẽ là suối Phi Khanh, nơi mà xưa kia Nguyễn Trãi khóc cha, nước mắt chảy thành suối. Nỗi kinh hoàng lên đến tận cùng khi tên lính Tàu lên đạn. Tiếng kêu răng rắc, đạn lên cơ bẩm. Nhắm mắt. Máu vọt ra từ trong tim, trong đầu. Một tràn đạn AK. Đạn xoáy vào tim, vào óc. Anh mở bừng mắt ra để kịp thấy một thân người ngã bịch xuống đất như một cây chuối bị đốn ngang lưng. Sơn bước ra từ bụi rậm gần đó, súng tiểu liên dương cao xoay một vòng dò xét.
Thằng Tàu, nằm giãy tê tê. Tròng mắt trợn trừng, xoáy tròn, kinh ngạc. Tràn đạn bắn từ sau lưng, xoáy tròn, công phá thành một lỗ lớn trước ngực. Tim nó thoi thóp. Phổi nó thoi thóp, cố thở hơi thở cuối cùng. Miệng nó ngáp cố van nài thần chết, bám víu vào cõi sống. Mong manh. Những lời than vô nghĩa. Máu trào, chảy dài xuống khóe miệng. Sủi bọt.
Cúi xuống, nhặt khẩu K-54 của người lính Tàu, hướng mũi súng vào cái miệng đang còn ngáp thở, nhắm mắt, anh bóp cò. Nó còn quá trẻ. Trẻ hơn những hận thù truyền kiếp ngàn đời mà chưa chắc nó đã hiểu tại sao. Nó chết. Nhưng hận thù vẫn sống. Còn anh? Sao chưa chết? Khi nào sẽ chết? Chết cho ai? Cho lý tưởng, cho ước mơ nào? Anh không biết lý tưởng nó tròn hay méo, được người ta sơn vàng hay đỏ, được thổi vào bọn anh phù phép như những con rối, nhưng anh chỉ thấy nơi đây những đầu đen, máu đỏ, cùng với những xương thịt, mà thôi. Ngày còn bé, anh nhớ có một lần, mẹ anh ngồi gọt dưa gan, có nói, chừng con lớn chắc nước mình sẽ thanh bình, và khi đó ruột dưa gan sẽ không còn lộn hột. Có lẽ bà nội cũng từng nói với ba của anh như vậy. Anh không biết khi nào ruột dưa gan thôi lộn hột, nhưng anh biết đất nước có thanh bình một đôi năm rồi lại tiếp tục hy sinh cho một cuộc chiến tranh khác. Những cuộc chiến tranh dài đăng đẳng đó, kéo dài qua bao thế hệ, đã đem lại những gì cho đất nước? Cho bọn lính trần như anh?
- Sau này ai cũng biết là anh đang ở Mỹ, nhưng không ai dám nói. Em lấy Sơn...vì em biết anh không bao giờ trở lại...
- Anh xin lỗi. Anh đã làm tất cả những gì có thể làm được để cứu Sơn.

Diễm ngồi bên anh. Khoảng cách thật gần nhưng dường như xa lắm. Một khoảng cách giờ đây không còn nằm trong tầm với của anh nữa. Nhìn lũ chim đi tìm giấc ngủ mùa Đông bay xa xa cuối chân trời, anh thầm nghĩ mình đã bay nhảy, đã vượt qua không biết bao nhiêu là khoảng cách. Lắm lúc tưởng là một khoảng cách rất xa, nhưng thực ra chỉ là một vài li trong bàn tay tạo hóa. Anh như một hạt điện tử bay nhảy nhấp nhô ngoại tần, tưởng là xa, nhưng bất ổn vòng quanh một quỹ đạo lớn, để giờ nầy nhìn vào trong, nơi ấy Diễm trên một vòng quỹ đạo tuy nhỏ hơn nhưng yên bình phẳng lặng. Giữa nàng và anh gần lắm nhưng cũng xa lắm. Giữa anh và nàng giờ đây là một mặt trời mơ ước. Anh hiểu cả cuộc đời mình săn đuổi hết lý tưởng nầy nầy đến ước mơ nọ chỉ để nhìn những ước mơ ấy lần lượt tan vỡ như bèo bọt ngoài biển khơi.
Tuy nhiên anh vẫn cứ mơ. Mơ thật nhiều. Luôn luôn có Diễm trong giấc mơ của anh nữa đó, Diễm biết không?
Tiếng chuông điện thoại reo lên làm anh giật mình bừng tỉnh dậy. Dụi mắt, càu nhàu, anh nhoài người ra khỏi giường, quờ quạng trong bóng tối, nhấc ống nói:
- Xin lỗi đã đánh thức ông dậy. Có người bị đạn bắn vào ngực. Phải đem vào phòng mổ gấp. Xin ông đến ngay.
Vẫn cái giọng nói eo éo quen thuộc mang nặng đặc tính của miền Nam Mỹ, lúc nào cũng kéo dài từng tiếng, của cô tổng đài điện thoại người Texas.
- Tôi đến ngay.
- Thank you, doctor Lee.
Cúp điện thoại, anh lê mình vào phòng tắm, mở nước xối ào ạt cho tỉnh người. Lẩm bẩm:
- Same ****, different day!
Dallas, Texas 1990